Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

CÁI THẬT LÀ CÁI TA ĐÃ THỰC NGHIỆM


Một người đàn ông bước vào một ngôi chùa để được tĩnh tâm… Người đàn ông nói :
- Thưa phật… Con biết mình đang lầm đường lạc lối. Nhưng con thật sự không thể ngăn nổi bước chân mình lại. Con đã có gia đình nhưng bây giờ con đang yêu một người con gái khác. Con thật lòng muốn từ bỏ vợ mình để đến với cô ấy. Vợ của con rất tốt…. Nhưng chỉ bên cô ấy con mới cảm giác hạnh phúc nhất và yêu thương mãnh liệt hơn bao giờ hết. Con không biết phải làm sao nữa ???


- Ta hiểu rồi. Con hãy nhìn ra xa... chổ có ba cây nến kia. Con thấy cây nào sáng nhất ?

Người đàn ông ngơ ngác:

- Thưa phật… Chúng xa vậy con thật chẳng thể thấy được cây nào sáng hơn.

Phật hiền từ đáp:

- Vậy giờ con hãy mang một cây lại đây. Giờ thì con thấy cây nào sáng nhất ?

- Dạ thưa ! Cây đang ở ngay trước mắt con sáng nhất ạ.

- Phải rồi… Chỉ ba cây nến… Con còn không biết cây nào sáng nhất. Vậy thế gian trăm ngàn người… Sao con biết ai sẽ là tốt nhất… Ai làm con hạnh phúc nhất chứ. Chỉ những thứ hiện hữu ngay trước mắt ta mới là sáng nhất, giá trị nhất con ạ… Đừng bao giờ đong đếm so sánh !

- Dạ con hiểu rồi. Con xin giác ngộ !!!

Người đàn ông vội trở về bên vợ mình.

Cuộc sống cũng vậy đó, đừng vì một phút nông nổi, hay chỉ vì một bề ngoài hào nhoáng mà đánh mất hay làm tổn thương những người tốt đang ngay cạnh ta.

Hãy nhớ, BỀ NGOÀI CHỈ LÀ GIẤY - ĐỐT LÀ CHÁY

 *****  
________________________________________________________________________________________________



ĐỐI THOẠI GIỮA BÚT CHÌ VÀ VIÊN TẨY.

Bút chì: Con xin lỗi!

Viên tẩy: Vì chuyện gì thế? Con làm gì có lỗi đâu.

Bút chì: Con xin lỗi bởi mẹ phải chịu đau đớn vì con. Hễ mỗi lần con phạm sai lầm, mẹ luôn ở đó để xóa lỗi ấy. Nhưng, khi làm biến đi lỗi của con, mẹ lại mất một phần của chính mẹ. Mỗi lần như thế, mẹ càng bé hơn.

Viên tẩy: Đúng vậy! Nhưng, thật ra, mẹ chẳng thấy sao đâu. Con nhìn xem, mẹ được sinh ra để làm việc này mà. Mẹ được sinh ra để giúp con bất cứ khi nào con phạm sai lầm. Cho dù ngày nào đó, mẹ biết mẹ sẽ mất đi và con sẽ thay thế mẹ bằng người khác, mẹ vẫn rất vui vì công việc mà mẹ được giao phó. Cho nên, con đừng lo lắng nữa nhé! Mẹ ghét nhìn thấy con buồn lắm, con ạ.

+++

Tôi đã gặp mẫu đối thoại nhiều xúc cảm này giữa cây bút chì và cục tẩy. Cha mẹ cũng giống như Cục Tẩy. Và Con cái là Bút chì. Cha mẹ luôn có mặt tại nơi vì bọn trẻ và sửa chữa những sai lầm của chúng. Thỉnh thoảng, trong khi làm như thế, cha mẹ phải chịu đau đớn, trở nên "bé" đi, già hơn và cuối cùng ra đi. Dù cho bọn trẻ rồi sẽ tìm được ai khác (vợ, chồng), cha mẹ vẫn rất hạnh phúc vì những gì họ đã làm cho con cái của mình và lúc nào cũng chẳng ưa nhìn thấy người thân thương của mình lo lắng hay phiền muộn.

Suốt đời mình, tôi là cây bút chì. Cho nên điều đó làm tôi đau đớn khi nhìn thấy VIÊN TẨY vốn là cha mẹ của mình mỗi ngày càng bé đi. Bởi tôi biết rằng, một ngày kia, tất cả những gì mà tôi được cha mẹ để lại có thể là các vụn tẩy và hoài niệm về những gì tôi từng có được.

Ước mong Viên Tẩy sống lâu cho Bút chì viết lên những điều tốt đẹp.
                                                                                                                    
                                                                                                                Phan Văn Phước (sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời quý bạn vào đọc trang này cho nhận xét về các bài đăng hoặc khi phát hiện sai sót, nhầm lẫn. Cảm ơn các bạn.
Trần Ngộ